Chưa bao giờ, cuộc sống Hà Tiểu Băng được trọn vẹn. Chưa bao giờ, Hà Tiểu Băng lại thèm khát hạnh phúc gần bên cạnh đến như vậy.
Chỉ là, cái này đến rồi cái khác đến. Không kịp trở tay.
….
“Buông ra”, Tiểu Băng hằn giọng, liếc nhìn đám người mặc đồ đen phía sau bám nhíu lấy mình không tha.
Bước ra khỏi xe, Tiểu Băng mắt trợn tròng. Tại sao lại đưa nó đến nơi quái quỷ nó vừa thoát ra thế này?
Hà Tiểu Băng sợ tối tăm mặt mũi, nó nghĩ nó đã để lại ấn tượng nào đó với dân đâm chém hay sợ lại bị ép vào đường cùng chịu không được mà tự mình kết liễu mình.
Lần này đến lần khác,
Nếu như thế này thì bất lực quá!
Tính ra đây không phải lần đầu tiên bị như thế nhưng nói chung nó vẫn hồn hay phách lạc.
Nó kiên quyết không vào đó, vận động trí não hết công suất, nó phải bỏ chạy.
“Ế, cảnh sát kìa!”, tay chỉ về hướng xa xa mặt tỏ vẻ hốt hoảng.
Lừa bịp đây mà…
Tuy nhiên, mấy trò con bọ đó không thể lừa hết đám người đã được dạy dỗ đàng hoàng. Hà Tiểu Băng không mấy chốc đã bị tóm gọn. Vừa nâng gót chân định chạy đi thì cổ áo bị xốc thẳng lên làm nó loạng choạng vơ vơ cánh tay, mặt cũng bất an mà méo xẹo.
Nước mắt không cầm được mà tuông xối xả, vùng vẫy khỏi những cánh tay thô bạo, không khỏi hét lớn “Làm ơn, tôi còn có mẹ già ở nhà, còn chồng, còn con, còn cả sự nghiệp, làm ơn tha cho tôi.”
Đương nhiên, có hai chuyên mục là không đúng.
Rốt cuộc, vẫn phải vào cái nơi quái quỷ đó.
Hà Tiểu Băng “phúc phước” được đưa vào phòng riêng, bên sau là cả dãy quân hùng hậu khiến ai cũng phải ngước nhìn. Mà, có ai biết được nó đang phải chịu đựng cái gì…
“Người được đưa đến rồi.”
“Được rồi.”
….
Trong căn phòng ngập tràn mùi thuốc lá xen lẫn men rượu phảng phất, xuyên thẳng vào cổ họng Hà Tiểu Băng, khó chịu cực độ, nó ho phả hai tiếng.
Trần Duật Khiêm lạnh nhạt nhìn con người phía trước, rất nghi hoặc, môi mấp máy “Hành động khá ổn đấy.”
“Hành động gì cơ ạ?”, nó ngây thơ đáp lại vô cùng kính cẩn.
Hai người đàn ông ngồi trước mặt Hà Tiểu Băng áp bức cảm xúc của nó quá khủng khiếp, đến thở cũng phải gặp khó khăn, cố gắng lắm mới giữ bình tĩnh mà rặn từng lời từng chữ thật tự nhiên.
Tuy nhiên, chỉ một người hỏi, nó đáp. Cái người ngồi bên cạnh chỉ đưa mắt nhìn, đôi mắt sâu hút tinh anh dán chặt vào Băng, thoảng lại đưa điếu thuốc rít một hơi dài, phả ra làn khói mù mịt, mặt nhìn lên cao theo làn khói lộ vẻ mơ mộng đến hút hồn. Tim nó có hơi lệch lạc một chút… Dù thế nào thì hai người trước mặt vẫn làm từng đợt sóng điện cuốn trào quanh cơ thể nó cơ hồn nhấy lên vì sợ.
Nếu trước kia đám người cho vạy nợ nó cũng sợ nhưng lại không sợ nhiều như bây giờ. Có lẽ người càng phong thái lịch sự ngút trời lại càng ra dáng đàn anh đàn chị hơn mấy bọn côn đồ đánh người đó, nhìn chuẩn mực lại rất đáng sợ.
Duật Khiêm lại lên tiếng đánh tan dòng suy nghĩ của Tiểu Băng “Tại sao lại bày trò vớ vẩn như vậy? Là ai đứng đằng sau?”
Hự, bày trò?
Ý anh ta là cái việc ngã chỏng chèo lúc nãy?
Hà Tiểu Băng làm gì có hành động giả vờ ngã để được gặp mấy người đâu, cái đó vừa biến thái vừa vô duyên nữa, ai mà lại cố ý làm vậy.
Đứng đằng sau… Lúc đó làm gì có ai đứng đằng sau?
Lại rít thuốc, khoảng không lại bị bao phủ bởi khói thuốc trắng. Nó ho hồng hộc, “Các anh làm ơn ngưng hút thuốc được không? Hút thuốc độc hại cho người hút thì tôi không quan tâm nhưng tôi sẽ không dễ mà để mình chết sớm! Các anh hút thuốc thì đi chỗ khác mà hút!”
“…”
“…”
“Tôi không biết bây giờ… Cô thật sự… Đang đùa sao? Cô có biết cô đang làm gì không?” Trần Duật Khiêm ngạc nhiên vì kiểu hành xử không trật tự coi anh nh là kẻ dưng không đáng xem trọng.
Đặc biệt là thái độ đó lại ở trước mặt Lâm Thiên Khải, nó là thứ khiến Thiên Khải đang bị hạ thấp quyền uy.
Thật ra Băng cũng rất sợ, nhưng để đảm bảo sống lâu, sống tốt buộc phải liều chết. Nó sống đến tận giờ không phải không có lí do. Bảo vệ sức khoẻ là vô cùng quan trọng.
Nếu khuyên ngăn, cũng tốt cho đối phương mà, không có gì phải ngại.
“Tại sao một người nhìn bề ngoài không đến nỗi nào như cô có thể làm những việc như thế? Tôi không có thời gian cho những việc vô bổ như thế này. Nhưng nếu là liên quan đến người ngồi bên cạnh đây, tôi không ngần ngại bỏ một chút thời gian. Mặc dù không hứng thú nhưng làm ơn trả lời nhanh nhanh để chúng tôi có thể sau này tuỳ cơ dẹp loạn.” Duật Khiêm tuôn một tràng, tay tao nhã hướng về người bạn thân của mình rồi lại nhìn nó một cách “thân thiện”.
“À, xin lỗi, anh nói rõ hơn được không?” Băng đưa ánh mắt ngợ ngợ nhìn Duật Khiêm, như muốn xin thêm một chút gì đó, cười cười khó hiểu.
“…”
Tình hình càng ngày càng không ổn.
Trần Duật Khiêm chưa bao giờ gặp cái người trơ trẽn đến phút cuối như vậy. Thấy là phụ nữ nên nhẹ lời, kiên nhẫn thế mà người phạm lỗi lạ một mực không sợ.
Riêng Hà Tiểu Băng lại gặp phải cảm giác bất an trỗi dậy nên đành “đánh sản” cho nhanh.
Nước này, giải nhanh giải lẹ mà về. Sai cũng được, thà rằng sai còn hơn ngồi đây hỏi nhăng hỏi cuội.
“Tôi nợ, nợ lớn, nên không còn cách nào trả nợ, mới lâm vào hoàn cảnh bi đát như bây giờ…”
“Nợ lớn?” Đến bây giờ, Lâm Thiên Khải mới chịu mở miệng, cặp lông mày nheo nhẹ, nhìn nó.
“Nợ lớn!” Tiểu Băng khẳng định!
“Bao nhiêu?”
“Bao nhiêu… Bao nhiêu ý nhỉ? Nói chung nhiều lắm.” Bao nhiêu làm sao tính cho hết…
Hỏi nợ… Nó thấy quá mệt với chuyện này nên chẳng thèm quan tâm phải trả bao nhiêu, cứ đến tháng thì nộp rồi hỏi “đủ chưa?”. Chưa thì trả tiếp… Mà cái người đi thu nợ bảo trả cũng gần xong rồi, lòng nó cũng khá vui.
“Tôi sẽ tạo điều kiện làm việc cho cô…”
“…”
“… Không phải tôi có ý gì, thấy người như cô tôi nghĩ không đến nổi không làm ra việc gì. Nếu không muốn có thể từ chối.”
“Có lương không?” Không tin vào mắt mình… Nó nhìn Lâm Thiên Khải trước mặt mà muốn xỉu.
Dù ngạc nhiên đến mấy cũng phải hỏi han tiền nong trước đã…
“Cô muốn bao nhiêu? Bao nhiêu là đủ?”
“Vừa đủ ăn, vừa đủ trả nợ.”
“Năm xưa mà vẫn còn chưa đủ sao? Nhu cầu trả nợ của cô quả thật rất đáng tự hào.”
“Năm xưa… Nhu cầu trả nợ?”
“Nó rất ấn tượng…”
Hà Tiểu Băng quả thật càng nghe càng rối. Anh ta nói không đầu không cuối, giọng lại thờ ơ. Khiến từ đầu đến giờ nó bị hai người xoay như chong chóng, xoàn hết cả người.
Duật Khiêm nhìn cuộc đối thoại khó hiểu của hai người cũng phải vận dụng hết chất xám mà suy diễn. Đầu tiên, con người Thiên Khải mà có thể thốt ra lời lẽ giúp đỡ với kẻ bày trò với mình… Chẳng lẽ, Lâm Thiên Khải đang ăn chay niệm phật, từ bi độ lượng? Mà nhớ không nhầm, vụ làm ăn lúc nãy là vì “không từ bi” “không độ lương” của Thiên Khải phá cho tanh bành.
Thứ hai, gì mà năm xưa? Trả nợ? Hai người quen nhau từ trước sao?
Không thể…
Nhìn không có gì là vẻ quen biết cả.
“Thiên Khải, uống say quá rồi, về thôi.”
“Về trước đi.”
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Chuyện riêng, Duật Khiêm, cậu không cần bận tâm.”
Duật Khiêm nhìn người trước mặt mình mà ngao ngán, từ khi nào mà lại bảo đứa bạn thân hàng ấy năm là đừng bận tâm, quá thay đổi!
Lòng hơi hụt hẫng đâm ra giận dỗi quay người đi ra ngoài, không để lại lời tạm biệt. Hà Tiểu Băng nhìn theo cười nhạt đưa tay vẫy vẫy ám hiệu tạm biệt thế mà đổi lại chỉ là một cái lướt nhìn đáng sợ, hic, nó thì có tội tình gì?
….
Lâm Thiên Khải im lặng hồi lâu lại lên tiếng “Cô nên làm trợ lí của tôi”
Trợ lí?
Hà Tiểu Băng đâu đủ trình độ để làm trợ lí, riêng khả năng nhận ra vấn đề là đã khó khăn rồi. Suy cho cùng nó cũng chỉ gắng được hết lớp mười hai thì đi làm thêm chứ không có tiền mà lên đến đại học. Sau đó nó lại phải lận đận vì tiền nợ cha đẻ, mãi rồi không hiểu sao lại được nhận nuôi. Sống đến giờ chỉ biết làm việc chân tay, trí óc chẳng mấy động đậy. Bảo nó làm trợ lí, nó trợ được cái gì đây không biết…
“Tôi không đủ học thức lẫn khả năng để đảm nhận vai trợ lí của một người cao siêu như anh.” Hà Tiểu Băng khiêm tốn bày tỏ quan điểm.
“Miễn tôi thấy ổn là được.”
“Tại sao anh phải giúp tôi?”
“Tôi không giúp cô, là tôi tự giúp tôi.”
“Được. Anh có lòng thì tôi nhận.”
Riết chẳng hiểu nổi trong đầu Lâm Thiên Khải đang nghĩ cái gì…
Nhưng nếu là việc làm có lương, nó nhận tất. Vả lại, làm cho giám đốc, nó không điên mà không nhận.
Recent Comments